Đông đã về qua ô cửa
Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2013
Đông đã về qua ô cửa
Đêm Giáng sinh, Len ra về với một chiếc khăn len màu xanh nơi cổ, và một câu nói đã khắc sâu vào con tim nhỏ bé của cô.
Màu xanh… là màu của hi vọng đấy. Anh muốn trong tim Len lúc nào cũng có hi vọng, hi vọng vào cuộc sống này mà sống cho thật tốt. Len đừng nhìn lại quá khứ mà đau khổ nữa, nhé! Nếu muốn nhớ lại, hãy bảo anh bên cạnh, anh sẽ đau thay 2/3 nỗi đau của Len!
Mùa Đông về trên những mối tình chưa kịp tròn đã vỡ, trên những quá khứ chưa kịp quên đã úa màu theo tháng năm. Mùa đông nhắc con người ta nhận ra, ai sinh ra cũng có quyền yêu thương và được yêu thương. Quan trọng là ta có đủ can đảm để yêu thương và mở lòng ra để đón yêu thương vào hay không mà thôi.
Ba năm sau...
Trên chuyến bay đến Sa Pa theo mong muốn của Len, em tựa đầu vào vai tôi ngủ ngon lành. Môi mím lại như hờn, rồi lại dãn ra, nặn thành một đường cong, từ đó một nụ cười trong trẻo ra đời. Tôi thích nhìn em, và tự nhủ mình phải trân trọng lấy những phút giây hạnh phúc này. Vì những lời Nam đã nói trước khi ra đi vẫn còn văng vẳng bên tai tôi:
- Cuộc đời thật kỳ diệu. Jeremy nhỉ! Tôi không ngờ mình lại có thể gặp được một người bạn Việt Nam bên đây, và lại rất hợp tính nhau. Suốt một năm qua, cậu đã luôn bên cạnh tôi, cổ vũ, khích lệ, tạo niềm tin cho tôi sống đến tận bây giờ, và quan trọng là, cậu đã lắng nghe tôi kể về Len. Tôi yêu cô ấy, nhưng tiếc là tôi không thể bên cạnh chăm sóc và yêu thương cô ấy. Bây giờ, tôi đã thật sự mệt mỏi. Jeremy này, nếu trong một năm qua, những gì về Len cậu nghe được từ tôi có làm đâu đó trong tim cậu nhen nhóm một tình cảm đặc biệt, vậy thì hãy trở về Việt Nam, làm Len hạnh phúc… thay tôi. Ở trên cao, tôi sẽ luôn chúc phúc cho hai người!
Có lẽ, một ngày nào đó, tôi sẽ kể cho Len nghe về câu chuyện của Nam. Qua ô cửa, một mùa đông nữa lại về...
Có những con người, vẫn thường đánh rơi mất quãng đời đẹp đẽ trong cuộc đời mình. Đánh rơi mất những năm tháng tuổi trẻ đầy hoài bão và khao khát yêu thương. Thế nên hãy sống hết mình khi còn có thể. Và hãy yêu bằng cả con tim.
Tags:
giam-stress, truyen-ngan
Đêm Giáng sinh, Len ra về với một chiếc khăn len màu xanh nơi cổ, và một câu nói đã khắc sâu vào con tim nhỏ bé của cô.
Màu xanh… là màu của hi vọng đấy. Anh muốn trong tim Len lúc nào cũng có hi vọng, hi vọng vào cuộc sống này mà sống cho thật tốt. Len đừng nhìn lại quá khứ mà đau khổ nữa, nhé! Nếu muốn nhớ lại, hãy bảo anh bên cạnh, anh sẽ đau thay 2/3 nỗi đau của Len!
Ba năm sau...
Trên chuyến bay đến Sa Pa theo mong muốn của Len, em tựa đầu vào vai tôi ngủ ngon lành. Môi mím lại như hờn, rồi lại dãn ra, nặn thành một đường cong, từ đó một nụ cười trong trẻo ra đời. Tôi thích nhìn em, và tự nhủ mình phải trân trọng lấy những phút giây hạnh phúc này. Vì những lời Nam đã nói trước khi ra đi vẫn còn văng vẳng bên tai tôi:
- Cuộc đời thật kỳ diệu. Jeremy nhỉ! Tôi không ngờ mình lại có thể gặp được một người bạn Việt Nam bên đây, và lại rất hợp tính nhau. Suốt một năm qua, cậu đã luôn bên cạnh tôi, cổ vũ, khích lệ, tạo niềm tin cho tôi sống đến tận bây giờ, và quan trọng là, cậu đã lắng nghe tôi kể về Len. Tôi yêu cô ấy, nhưng tiếc là tôi không thể bên cạnh chăm sóc và yêu thương cô ấy. Bây giờ, tôi đã thật sự mệt mỏi. Jeremy này, nếu trong một năm qua, những gì về Len cậu nghe được từ tôi có làm đâu đó trong tim cậu nhen nhóm một tình cảm đặc biệt, vậy thì hãy trở về Việt Nam, làm Len hạnh phúc… thay tôi. Ở trên cao, tôi sẽ luôn chúc phúc cho hai người!
Có lẽ, một ngày nào đó, tôi sẽ kể cho Len nghe về câu chuyện của Nam. Qua ô cửa, một mùa đông nữa lại về...
Có những con người, vẫn thường đánh rơi mất quãng đời đẹp đẽ trong cuộc đời mình. Đánh rơi mất những năm tháng tuổi trẻ đầy hoài bão và khao khát yêu thương. Thế nên hãy sống hết mình khi còn có thể. Và hãy yêu bằng cả con tim.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét